NSND Việt Anh: “Nghệ sĩ mà năng, nhiệt huyết và đẳng cấp như Trấn Thành chắc 100 năm nữa may ra mới tìm được 1 người nữa”
“ Trấn Thành là một nghệ sĩ đẹp cả trong cách sống lẫn trong cách làm nghề. Ngoài đời, cậu ấy là một người có lòng nhân ái, còn trong công việc là một người có trách nhiệm”. NSND Việt Anh bộc bạch.
Lần đầu, tôi gặp chú!
Gặp chú khá nhiều trên phim ảnh, bao lần “vỡ khóc vỡ cười” vì những câu thoại hài của chú, nhưng hôm nay lại là một cảm giác khác. Chú – một người đàn ông khá nghiêm nghị, kiệm lời nhưng vẫn gần gũi theo một cách khác. Ở t.uổi 63, chú chọn cuộc sống một mình, làm bạn với sách và căn phòng thuê ở Q.5
Chú nói với tôi, trên phim ảnh chú là người luôn làm tròn vai diễn của mình. Thế nhưng, vai diễn về “cuộc đời chú” lại còn nhiều dang dở, buồn phiền. Cuộc sống hôn nhân không trọn vẹn, phải sống xa con gái (từ khi con 6 t.uổi) là điều khiến chú đau lòng nhất. Thế nhưng, chú luôn an ủi bản thân bằng việc an bài cho “duyên phận”. Mỗi ngày chú tập làm quen với cô đơn, làm bạn với sân khấu, làm bạn với sách vở.
– Tình hình dịch bệnh, có ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của chú?
Dịch bệnh ảnh hưởng hầu hết mọi ngành nghề chứ không riêng nghệ thuật. Bản thân tôi vẫn có thể xoay xở. Chỉ thương những người dân lao động chân tay, phải tạm ngưng hết công việc nên họ gặp không ít khó khăn.
– Công việc đi diễn bị trì hoãn, những ngày giãn cách xã hội chú thường làm gì?
Có nhiều việc để làm chứ, tôi không nghĩ đây là khoảng thời gian rảnh rỗi của mình. Không đi diễn thì tôi tìm thú vui khác như đọc sách, nghiên cứu và tìm tòi những điều mới lạ trên mạng, trên sách vở.
– Cuộc sống đơn chiết như thế, chú có cảm thấy mình cô đơn?
Nói ra những điều này nghe có vẻ cô đơn nhưng thật ra tôi cũng quen rồi. Cuộc sống 1 mình đã kéo dài hơn chục năm nay nên không có gì phải buồn nữa. Tôi có con gái sống ở Úc, đang là sinh viên năm cuối. Cha con chúng tôi ở xa nhau nhưng vẫn thường giữ liên lạc. Cách 2, 3 năm con lại về nước thăm tôi. Con gái lớn nên biết thương và lo cho cha lắm.
Đôi khi nghĩ, tôi cũng chạnh lòng chứ, “không có sự cô đơn nào là hạnh phúc cả”. Nhưng thôi, tôi tự động viên bản thân do duyên số mình như thế. Biết sống chấp nhận cũng là một loại hạnh phúc.
– Ở t.uổi 63, chú tìm niềm vui từ đâu?
Tôi tìm niềm vui ở bạn bè, tôi có bạn nhiều nên những lúc cần luôn có bạn để tâm sự, tán dóc. Chúng tôi thích nói với nhau về mọi điều trong cuộc sống, về sách vở, công việc.
Khác với mọi người, tôi ít chơi với bạn trong nghề lắm. Chắc mọi người sẽ thấy lạ nhưng bạn bè của tôi họ không làm nghệ thuật. Tôi cảm thấy, đôi khi nói chuyện với bạn bè “ngoài nghề” nhưng họ có cách nhìn thấu đáo hơn cả người trong nghề.
Chúng tôi chơi với nhau lâu rồi, họ là những người em đã biết và thân với nhau từ lâu. Tôi không có ý đụng chạm ai nhưng bạn bè của tôi, họ trí thức. Chúng tôi có cùng quan điểm sống, cùng cách nhìn nhận vấn đề nên luôn tìm được sự đồng điệu trong cách nói chuyện.